Để phân biệt các cấp độ Phú, Quý, bần tiện, người ta chia ra làm 3 cấp. Thượng cách Được giải thích như có chức vị lớn, phú quý hiển hách với điều kiện phải thật hoàn toàn nghĩa là Mệnh Cục tương sinh, âm dương thuận lý, hội đủ chính tinh trong cách đó và quy
Hình ảnh quân nhân được làm cho hài hước nhưng không phản cảm. Một trong những yếu tố then chốt làm nên sức hút cho tác phẩm là diễn xuất của dàn diễn viên chính. 7 nhân vật với đất diễn nhiều - ít khác nhau nhưng ai cũng rõ ràng tính cách và vai trò đối với tổng thể cốt truyện. 7 diễn viên nhập vai
Một sớm xuyên qua thành gia sinh con trung quyền nhị đại, nguyên tưởng rằng xuôi gió xuôi nước, không nói ức hiếp nha hoàn, giận tấu gã sai vặt, cũng có thể hỗn cái quản gia nương tử hoặc là chưởng quầy phu nhân, ai biết người hầu trung cũng có đại học vấn, ngoại lai người cạnh tranh thượng cương, bên người người các hoài tâm tư.
Văn Một người xuyên không, trở thành nữ nhân vô dụng bậc nhất bị nam phụ giết chết ở kiếp trước. Một người bi phẫn trọng sinh, kiếp trước là nam phụ đấu với nam nữ chính đến khi hết truyện thì không cam lòng mà tắt thở. Tiểu muội vô dụng quanh quẩn đi tìm lương duyên lại rơi vào tay độc nam phụ
12/05/2021 | 22:33. 0:00 / 0:00. 0:00. Nam miền Bắc. TPO - Thủ tướng Chính phủ vừa quyết định bổ nhiệm Trung tướng Phạm Đức Duyên-Chánh Văn phòng Bộ Quốc phòng, giữ chức Chính ủy Quân khu 2. Theo Quyết định số 696/QĐ-TTg, căn cứ Luật Tổ chức Chính phủ, Luật Sĩ quan Quân
Nơi này gần giống như thư viện ở địa thành, bất luận là phu tử hay tàng thư đều là những thứ làm cho các học sinh ở hương trấn xung quanh Lâm Thanh hướng tới.
yr73y8. Văn Một người xuyên không, trở thành nữ nhân vô dụng bậc nhất bị nam phụ giết chết ở kiếp người bi phẫn trọng sinh, kiếp trước là nam phụ đấu với nam nữ chính đến khi hết truyện thì không cam lòng mà tắt muội vô dụng quanh quẩn đi tìm lương duyên lại rơi vào tay độc nam phụ, độc nam phụ luôn đi tìm cách báo thù lại ngã vào hũ mật của tiểu muội vô nắm tay nhau đi tới phía trước, tiểu muội vô dụng phát hiện, truyện trạch đấu kịch liệt đã biến thành truyện điền văn sủng ngọt từ khi nào thế?Truyện hư cấu, không cần chứng thực, nam chính trọng sinh, không thích chớ nhảy dung nhãn Xuyên qua thời không, kiếp trước kiếp nàyNguồn cùng tác giả Sách cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Thanh ViệtTiên Y kể chuyện ngoại viện cho Đại phu nhân nghe, còn kể lại một hai sự việc nhỏ thú vị nghe từ ma ma gác cửa, tâm tình Đại phu nhân rất tốt, còn đặc biệt sai người đem chuỗi vòng tay mã não cho Tiên Y, lúc này Tiên Y mới theo chân Tú Châu ra khỏi chính phòng. Tiên Y ra ngoài cũng không về nhà ngay mà đứng nói chuyện với bọn nha đầu đang chờ ở ngoài và hai nha đầu nhị đẳng, nhìn rất vui vẻ hoà hợp. Theo quy định, Đại phu nhân chỉ có hai nha hoàn nhất đẳng và hai nha hoàn nhị đẳng, ma ma thiếp thân cũng chỉ có hai người, còn lại là các tiểu nha đầu. Tiên Y đang nói chuyện với hai nha hoàn nhị đẳng Tú Châu và Thuý Châu, đều làm việc ngoài chính phòng mà không được vào nội viện. Còn hai đại nha đầu thiếp thân Xuân Cảnh và Thu Cảnh đều hầu hạ bên người Đại phu nhân, đương nhiên đãi ngộ hàng tháng của nhất đẳng và nhị đẳng cũng khác trưa, bọn nha hoàn nhị đẳng đều ra ngoài làm việc, Tiên Y không được gọi đến hầu hạ nên đến thiên phòng dùng điểm tâm. Đến khi Trần thị bước từ bên ngoài vào, nàng mới dùng khăn lau tay, mỉm cười đi qua.“Còn đói bụng không, mau về nhà ăn một chút đi.” Trần thị kéo nữ nhi nhìn từ trên xuống dưới, sờ vào chuỗi vòng mã não, ôn nhu Y lắc đầu “Phu nhân đang ngủ trưa ạ?”Trần thị gật đầu, vuốt mái tóc trên đầu nữ nhi cho thật gọn gàng mới nói “Con đợi ở đây một chút rồi cũng trở về nghỉ ngơi đi, buổi chiều phu nhân muốn xuất môn, chắc sẽ không gọi con đến hầu hạ nữa.”Tiên Y đáp lời, nhìn xung quanh không có ai liền nhỏ giọng tò mò “Hôm nay Lão thái thái lại không nể mặt Đại phu nhân ạ?”Trần thị gõ nhẹ lên mũi con gái, làm bộ không vui nói “Đừng hỏi lung tung, không cẩn thận lại ăn gậy đấy.”Tiên Y không sợ, làm nũng nói “Nương, sao con lại không biết nặng nhẹ chứ, nói cho con nghe đi, dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta.”Trần thị đương nhiên biết tính con, hơn nữa hôm nay cử nó đi xem tiền viện cũng không có bất mãn gì, liền biết nữ nhi là người biết phân nặng nhẹ. Hơn nữa nói cho con bé biết chuyện hôm nay cũng phòng ngừa con bé không hiểu tâm tình của Đại phu nhân mà chọc vào làm phu nhân không vui. Kéo nữ nhi đi vào phòng trong của thiên phòng, Trần thị cẩn thận tra xét bốn phía, rồi mới nhỏ giọng nói với con mình “Hôm nay lão thái thái lại sờ tới phu nhân, nói hôm trước phu nhân mời người khác tới ngắm hoa quá tiêu hoang lãng phí.”Tiên Y hiểu rõ, trước giờ lão thái thái và phu nhân không hợp tính nhau, phủ Kim Ngoại lang nhìn từ bên ngoài thì phú quý, nhưng thật ra Kim ngoại lang chưa từng thi đậu bảng vàng, cũng chỉ là nhi tử của địa chủ giàu có ở huyện Lâm Thanh, lão thái thái cũng chỉ là một phụ nhân nhà giàu. Nhưng Đại phu nhân lại khác, bà ta là út nữ của Hộ bộ Thượng thư đương nhiệm, Trần gia lại là gia tộc bậc nhất kinh thành, cho dù là thân phận hay địa vị đều không thể cùng một đẳng cấp với loại địa chủ như lão thái thái. Lại nói hoa yến lần trước là Đại phu nhân muốn giúp trượng phu tạo lập mối quan hệ trên quan trường nên kết giao nói chuyện cùng một số phu nhân khác. Nhưng trong mắt lão thái thái, Đại phu nhân lại là một người nhàn rỗi không có việc gì làm nên lãng phí tiền bạc mua vui, vì thế mẹ chồng nàng dâu liền xung đột. Tiên Y đoán do tiếp nhận tư tưởng và giáo dục khác nhau nên mẹ chồng nàng dâu sẽ còn xung đột dài dài trong tương lai.“Chiều mai Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia sẽ từ trường học trở về, con nên tránh đi chỗ khác.” Trần thị thấy không có ai nên dặn dò con thêm vài Y không ngại phiền vội vàng đáp lời. Mẫu thân nàng luôn luôn nổi bật với trí thông minh, nói qua về việc của nàng một chút, nàng vừa mới 10 tuổi, mẫu thân đã chú ý không cho mình tiếp xúc quá thân cận với các thiếu gia vì bà không muốn để con mình bị người ngoài bàn tán. Sau này bà sẽ tìm một gã sai vặt hoặc quản sự để kết thông gia, tuy ngoài mặt Tiên Y làm bộ như không hiểu nhưng lại rất tán thành ý của bà. Nàng xuyên qua năm thân thể này 5 tuổi, từ 7 tuổi nàng đã vào nơi này làm việc, ở hậu viện phủ ngoại lang tám năm nàng đã nhìn thấy rất nhiều thông phòng và di nương tới tới lui lui, nhưng cuối cùng cũng không ai đọ được với phu nhân, chỉ có thể nơm nớp lo sợ sống dưới thủ đoạn cao cường của bà ấy. Ngoài mặt là vinh hoa phú quý, nhưng chua xót bên trong nào ai thấy, mà nàng thì không muốn sống như là người thực tế, nàng biết mình không thể giống các nhân vật nữ chính xuyên không trong tiểu thuyết kiếp trước đã đọc. Ở nơi này tám năm, đã từng nghe thấy xem qua, nàng cũng có hiểu biết nhất định với hoàn cảnh bên ngoài. Ở thời đại phong kiến này, nô tỳ trong phủ quan chức như phủ ngoại lang có thân phận cao hơn dân đen, nhưng khế ước bán thân lại ở trong tay gia chủ tương đương với việc số phận bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Thuế má, thiên tai, ốm đau hay bất cứ một việc ngoài ý muốn nào cũng có thể phá huỷ một gia đình bình thường. Tiên Y cũng từng nghĩ mình sẽ làm việc đồng áng, nhưng việc đó lại quá nặng nhọc. Nàng luôn tin rằng mình không phải nữ chính toàn năng nên cũng không thể thực hiện được việc buôn bán khi còn nhỏ tuổi. Hơn nữa dung nhan nàng khá thu hút sự chú ý, nếu không có một tấm đệm lưng thì nàng khó có thể sống tốt sau khi thoát kiếp nô trong thời đại như vậy, Tiên Y tự nhận kiếp trước mình chẳng phải nữ cường thiên tài, hay nhà giàu tâm cao khí ngạo. Đối với dạng nữ chính trong tiểu thuyết có phong độ nhẹ nhàng, có tài có sắc lại có nam nhân quyền lực ngập trời che chở thì nàng luôn khịt mũi coi thường. Hạng người gì thì phải ở vị trí của hạng người đó, chuyện bay lên cành cao không phải không có, nhưng nguyên nhân sâu xa của nó rất phức tạp. Nói đến chuyện lợi ích và địa vị, chuyện tình yêu gì đó chỉ là thú vui lúc nhàm chán của kẻ có tiền. Đối với việc lựa chọn trượng phu tương lai, Tiên Y luôn nhất trí với ý của Trần thị, nàng chỉ muốn gả cho nhi tử của một quản sự tiền viện nào đó. Tốt nhất người đó còn có thể ra ngoài làm chưởng quỹ, vậy thì nàng sẽ không phải hầu hạ trong phủ, đằng sau còn có người giúp đỡ. Nàng còn nghe mẫu thân nói qua những nương tử của chưởng quỹ cũng có thể ở lại trong viện, mua một, hai nha hoàn hầu hạ mình, tuy không phải đại phú đại quý nhưng cũng coi như có của ăn của để. Hơn nữa mẫu thân nàng cũng là người hầu bên cạnh Đại phu nhân, phu gia nhà chồng sẽ không dám tuỳ tiện làm khó nàng, đây là con đường hôn sự tốt nhất với nàng.“Sáng mai con đến gặp Đại phu nhân sẽ trở về nhà ngay.” Tiên Y cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều do Đại phu nhân sinh ra, hiện tại đều đi học ở trường. Đại thiếu gia đã 16 tuổi, nghe nói Đại phu nhân đang cố gắng thu xếp hôn sự cho hắn.“Con hiểu chuyện như vậy rất tốt, nương có thể yên tâm về con.” Trần thị thực vui mừng, bà biết rõ trong viện phu nhân có rất nhiều nha đầu ôm tâm tư với hai vị thiếu gia, cả ngày vọng tưởng sẽ bay lên cành cao, May rằng nữ nhi đồng lòng với bà, chỉ cần qua hai ba năm nữa nữ nhi sẽ đến tuổi cập kê, sau khi con bé lấy chồng, cho dù bà nhắm mắt vẫn yên Y cọ người vào người mẫu thân, khi nàng 2 tuổi, cha nàng cứu lão gia một mạng. Ông và Trần thị đều là người hầu ở nhà thân mẫu được Đại phu nhân mang theo làm lễ vật hồi môn, hơn nữa trước khi được đi theo làm nha hoàn hồi môn bà đã hầu hạ trong phòng mẫu thân Đại phu nhân là Trần phu nhân và rất được bà ta coi trọng, còn đặc biệt ban cho họ Trần. Vì thế Trần thị cố gắng giúp Đại phu nhân đứng vững gót chân trong phủ ngoại lang, bảo vệ Đại phòng. Nhiều năm trôi qua, Đại phu nhân sinh được hai nhi tử, hai nữ nhi, tuy rằng mỗi ngày đều không vui vì phải đối phó lão thái thái nhưng cuộc sống của Đại phu nhân cũng coi như cá gặp nước. Vì thế bà cũng rất kính nể và coi trọng Trần ma ma, đó cũng là nguyên do địa vị của Tiên Y khác những người biệt mẫu thân, Tiên Y đi men theo đường nhỏ về tiểu viện nhà mình. Vừa mới vào cửa đã nhìn thấy A Bích của phòng giặt giũ thẹn thùng đi từ bên ngoài vào, Tiên Y cười chào hỏi, sau đó lấy y phục dơ trong phòng ra giao cho A Bích. Nhìn nàng ta ra khỏi cửa, Tiên Y không khỏi thở dài. Đây đều do cấp bậc, tuy cùng là nô tỳ nhưng Trần thị là nhất đẳng ma ma, vì vậy trong nhà nàng có rất nhiều nha hoàn, cũng có người chuyên môn phụ trách y phục, không lo bếp núc, họ chỉ cần phục vụ Đại phu nhân tốt là phòng, Tiên Y tháo chiếc vòng mã não trên tay xuống cất vào hộp trang điểm, mấy năm nay Đại phu nhân thưởng cho nàng lẻ tẻ cũng đã chất được thành hai hộp, tuy phần lớn chỉ là đồ bạc nhưng như vậy cũng đã là người có gia sản giàu có trong phủ ngoại lang lịch sử nơi đây, ban đầu chỉ có Chu quốc, nhưng từ rất lâu về trước đã bị chia ra, biến từ một quốc gia rộng lớn thành mười mấy vương quốc nhỏ. Phái quốc là tiểu quốc tập trung ít khoáng sản nhất, cho nên từ Hoàng cung đến nhà triều thần, vàng bị biến thành một món đồ xa xỉ. Ở trong nhà một số quan viên, bạc ròng đã tính là quý giá, có người cả đời còn chưa nhìn thấy vàng bao giờ. May mắn rằng Phái quốc ngoài đất đai phì nhiêu còn có rừng có biển có hồ. Tuy rằng ít núi đồi nhưng những lúc các quốc gia khác náo loạn vì nạn đói, Phái quốc lại không lo cơm áo, cũng coi như là đầy đến phòng bếp ăn cơm, Tiên Y rửa mặt một chút liền bò lên giường mình, đánh một giấc thật Y không có chức vụ cố định, tuy nói là theo mẫu thân học quy củ, lãnh lương tam đẳng nhưng nha hoàn tam đẳng luôn làm việc vẩy nước quét nhà hoặc chạy việc, những việc này không tới phiên nàng làm. Ngay cả lần này Trần thị bảo nàng đến tiền viện xem một chút đều do sợ nàng nảy sinh tâm tư không tốt, cũng để cho vị Đại phu nhân có tính đa nghi nhìn thấy. Buổi sáng không được Đại phu nhân gọi nàng cũng rất ít đến chính phòng, đa phần luyện chữ ở trong phòng đọc sách, hoặc thêu thùa để giết thời qua Trần thị không về, Tiên Y cũng đã quen với tình huống này rồi. Vì là tâm phúc của Đại phu nhân nên mẫu thân nàng chẳng những phải bầu bạn với Đại phu nhân ban ngày mà còn phải trông cửa cho bà ta ban đêm. Tiên Y còn nhớ rõ lúc mình còn nhỏ, Tiên Y luôn sống cùng với mẫu thân ở tiểu viện bên cạnh viện Đại phu nhân. Nhưng khi nàng dần dần lớn lên, bản thân Trần thị cũng là người chú trọng quy củ, nàng và mẫu thân liền dọn khỏi chính viện, ra ở tiểu viện hạ nhân được cấp, may mà địa vị của mẫu thân nàng cao nên nàng cũng không phải ở chung với người nay Tiên Y cứ nghĩ do hai vị thiếu gia trở về nên Đại phu nhân sẽ không gọi mình qua. Nhưng không ngờ vừa dùng cơm sáng xong thì một nha đầu tam đẳng đã tới gọi, nói là Đại phu nhân tìm có việc. Tiên Y không dám chần chờ, vội thay quần áo, khoá phòng đi đến chính phòng.*Chuỗi vòng mã não
Editor Thanh Việt Đại cô gia có diện mạo thanh tú, cử chỉ văn nhã, nghe nói là người yêu thích thi hoạ, hay viết thơ từ. Nhưng nhiều tài hoa cũng khó tránh khỏi việc người nhà đặt nhiều kỳ vọng lên hắn, tuy hiện giờ còn trẻ tuổi nhưng cũng đã qua hai lần khảo thí. Tuy hai lần đều đứng hạng cao nhưng cuối cùng vẫn thi rớt, thậm chí bây giờ còn phải thi hương cùng đệ đệ của thê tử. May mà năm nay có ngoại lệ, mùa thu năm kia đã tổ chức thi một lần, mùa xuân năm ngoái lại tổ chức một lần, nhưng không biết có phải dạo gần đây tâm tình vạn tuế gia đang vui sướng hay không mà tự nhiên lại muốn tổ chức khai thi hương thêm một lần nữa vào xuân năm nay, gia tăng số lượng cử nhân để năm sau tiếp tục mở thi. Các gia tộc quan gia được nghe tin này trước nên bọn họ đã sớm xoa tay hằm hè chuẩn bị nhóm hậu sinh dự thi, hy vọng có thể thuận lợi thông qua khoa khảo năm nay. Nhị thiếu gia Kim Mộc Tầm vốn đang một lòng chuẩn bị cho kỳ thi hương, nếu không phải Đại phu nhân phái người tới thư viện gọi về sợ là đến bây giờ hắn vẫn còn đang khổ luyện đọc sách trong thư viện. Cho nên Đại cô gia dạo này được mời tới thư phòng Kim phủ, hai người nói chuyện cùng Đại lão gia đến quá trưa, vì thế Đại cô gia cũng ở lại dùng cơm. Các nam nhân đều ở tiền viện, đương nhiên nữ quyến không có cơ sở nào để tiếp xúc, Tiên Y buồn cười âm thầm quan sát Đông Cảnh, thấy nàng ta cả ngày không có tinh thần, héo hon như cây bệnh, không biết là không khỏe thật hay đang ngụy trang. Tiên Y đang quan sát người khác, không ngờ cũng có người đang nhìn mình mười bốn tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã rũ bỏ hơn nửa sự non nớt, ở trong thời đại này nàng cũng đã là một đại cô nương. Đại phu nhân đánh giá Tiên Y, vẫn do dự như cũ, nhưng Tằng ma ma bên cạnh cứ nhỏ giọng nói “Hiện giờ Xuân Cảnh đã có mang, Đại cô nương lại phải bảo dưỡng thân mình, nếu không quyết đoán nhanh chuyện này …” Đại phu nhân nắm chặt hai tay, nghĩ đến bà bà của nữ nhi, lại nghĩ đến nhà Trần ma ma, đầu càng đau, đành phải nói “Cũng không biết Linh Nhi bị làm sao, khăng khăng phải là nha đầu này, cũng không sợ đi qua đó sẽ có tai hoạ.” “Là Đại cô nương chúng ta tinh mắt, ngài nhìn một cái…” Tằng ma ma bĩu môi, cười nói. Đại phu nhân giương mắt nhìn lên. Tiên Y tươi sáng đứng đầu, bên cạnh là bộ dáng kia của Đông Cảnh, nhưng cũng không thể so sánh. Các nha đầu khác không phải là ngu ngốc, thì là lớn lên bình thường, hoặc như Tú Châu muốn trèo cao cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu thật sự tặng qua, Tú Châu chắc chắn sẽ làm phản. Đại phu nhân trầm mặc, không nói đồng ý hay không. Tằng ma ma lấy cớ rời khỏi chính phòng, đưa mắt nhìn Đông Cảnh một cái, cười cười rồi đi ra ngoài. Sau khi Tằng ma ma đi, Trần ma ma mới vào chính phòng, bà thấy Đại phu nhân đang tựa vào giường dưỡng thần nê không dám quấy rầy, đành đứng một bên chờ, thật ra Đại phu nhân vẫn chưa ngủ, chỉ là trong lòng bà ta không thấy dễ chịu gì, nghĩ đến chuyện làm khó bà ấy mấy ngày hôm nay, một lát sau mới phát ra giọng nói “Đã trở lại?” Trần ma ma chạy nhanh lại tiến lên hành lễ nói “Vâng, phu nhân.” “Nói sao rồi?” Trần ma ma tự mình tiếp đãi gã sai vặt của Đại cô gia để hỏi thăm tình huống của Đại cô nương bên kia, mặc dù hắn là nam tử không biết nhiều chuyện hậu viện, nhưng như vậy cũng tốt hơn không có tin tức gì. Trần ma ma nhìn biểu tình trong mắt đại phu nhân, nói “Hồi phu nhân, nghe nói gần đây Đại cô gia đều nghỉ trong thư phòng.” Đại phu nhân mở mắt ra, nghi ngờ hỏi “Không có người khác?” “Không có người khác.” “Thế bà bà của Linh Nhi cũng không có hành động gì sao?” Đại phu nhân nhớ tới bà ta thì tâm tình không thoải mái. “Vốn là có chút ý đồ, nhưng lại bị Lang trung đại nhân quát, nói là gây trở ngại Đại cô gia đọc sách. Nếu lần này còn không thi đậu nữa thì thông gia phu nhân phải chịu trách nhiệm.” Trần ma ma chỉ nghe nói câu trước, còn câu sau do chính bà nói, nếu phu nhân thật sự có so đo thì sẽ suy nghĩ tới lui. Quả nhiên Đại phu nhân ngồi dậy, cân nhắc một lát nói “Ta đã biết, chuyện này ta sẽ sai người khuyên bảo Linh Nhi, phải cho cô gia qua được thi hương, nếu không nhà chúng ta không đảm đương nổi trách nhiệm này.” Trần ma ma lén thở phào nhẹ nhõm, vội tiến lên nói vài câu dễ nghe, làm thái độ của Đại phu nhân đối với bà hoà hoãn hơn một tí. Tất nhiên Tiên Y không biết mẫu thân mình đã suy nghĩ được biện pháp giúp nàng thoát một lần, nàng chỉ nghĩ đến việc Hàn di nương thật sự không ổn rồi. Nếu Hàn di nương thật sự mất, vậy có khả năng Kim Phong Hoa sẽ rời khỏi Kim phủ, đến lúc đó nàng sẽ không tìm được hắn để xin hỗ trợ. Bất đắc dĩ, nàng phải đến đó vào ban đêm, vừa Kim Phong Hoa cũng muốn đưa nàng đi chăm sóc Hàn di nương. Trên đường trở về, nàng nói ra hết những bất an bị đè nén trong lòng mấy ngày qua. “Ngươi thật sự muốn theo ta sao, hay chỉ muốn ta giúp ngươi giải quyết uy hiếp trước mắt?” Kim Phong Hoa đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, làm cho Tiên Y suýt nữa ôm hôn lưng hắn. “Nô tỳ…” Tiên Y vốn muốn nói chút lời khẩu thị tâm phi, nhưng ở dưới ánh trăng sáng, biểu tình của Kim Phong Hoa lại phá lệ trở nên thận trọng. Nàng không khỏi thở dài nói “Nô tỳ là người hầu của Kim phủ, Tam thiếu gia có thể rời nơi này không cần cố kỵ gì nhưng nô tỳ thì không được. Khế ước bán mình của nô tỳ và mẫu thân đều ở trong tay Đại phu nhân, nếu tuỳ tiện rời đi cùng người sẽ trở thành trốn nô, có thể thấy cuộc sống sau này sẽ…” “Nếu ta có thể lấy được khế ước của mẫu nữ ngươi?” Kim Phong Hoa không nhanh không chậm, như đang đặt giả thuyết. Tiên Y thấy hắn không tức giận, liền cười nói “Muốn như vậy cũng phải đến nha môn sang tên, không có ấn giám của Đại phu nhân, chúng ta vẫn là nô bộc Kim phủ.” “Chuyện đó ngươi không cần xen vào, ta chỉ hỏi, nếu ta có thể mang các ngươi đi, hoàn toàn theo đúng luật pháp, ngươi có bằng lòng không?” Kim Phong Hoa lại hỏi. Tiên Y nghi hoặc, bất giác để câu hỏi ra ngoài miệng “Nô tỳ chỉ là một nữ tử yếu đuối, vì sao Tam thiếu gia phải lo lắng như vậy?” Vậy mà Kim Phong Hoa lại thật sự cẩn thận suy xét một lát mới nghiêm túc nói “Nương ta thích ngươi.” “Nếu như vậy nô tỳ có thể ở lại đây chăm sóc Hàn di nương, lại nói hình như Hàn di nương rất thân cận với Bàn Đào. Sau này Tam thiếu gia đưa Hàn di nương ra khỏi phủ, chỉ cần có cơ hội nô tỳ chắc chắn sẽ qua thăm.” Tiên Y thành khẩn nói, nhưng dù Hàn di nương và Kim Phong Hoa có thể rời khỏi Kim phủ, nàng cũng sẽ không nguyện để cho Kim Phong Hoa vì mình mà tốn nhiều tâm tư. “Nương ta bà ấy… Sợ là không được. Dù ta nghĩ ra cách nào đi chăng nữa cũng không được, rất giống với khi đó…Chỉ là kéo dài được mấy tháng thời gian …” Kim Phong Hoa như đang rơi vào hồi ức, nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên ghé sát vào Tiên Y, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, như đang lẩm bẩm “Nhưng ngươi lại không giống vậy, ngươi rất kỳ quái, ngươi là ngoại lệ… Cho nên, dù không có nương ta, ta cũng muốn để ngươi lại bên người.” “Vì… sao?” Tiên Y bị loại hưng phấn và ánh mắt hoài nghi của hắn chiếu đến, trong lòng hoảng hốt. “Ta muốn nhìn một chút…… Rốt cuộc khi nào ngươi sẽ chết.” Quỷ dị, Kim Phong Hoa nói tiếp. Một cảm giác như có con rắn lướt qua từng đoạn xương của nàng rồi bò lên sống lưng, Tiên Y rùng mình một cái thật mạnh không cười nổi nữa. Thậm chí nàng hối hận, vì sao đã biết rõ người này không bình thường mà còn tới bảo hổ lột da. “Đừng sợ…” Kim Phong Hoa vươn tay vuốt ve sợi tóc của Tiên Y như đang vuốt ve sủng vật, thấp giọng nói “Thật ra ta chỉ hỏi một chút thôi, dù sao ngươi sẽ rất nhanh phải đi ra ngoài cùng ta thôi.” “Vì… sao?” Nhìn Kim Phong Hoa mang điệu bộ chắc chắn, Tiên Y nhịn không được ngẩng đầu lên hỏi. “Bởi vì ta chán.” Đôi môi mỏng phấn nộn của Kim Phong Hoa mím lại thành một đường thẳng tắp. “Cái gì?” Tiên Y cảm thấy mình như đang choáng váng, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Kim Phong Hoa. Lúc này Kim Phong Hoa lại đổi đề tài nói “Ta không thích người khác nhìn trộm đồ của ta, cho nên ngươi sẽ không đi làm tiểu thiếp của người khác. Còn mẫu thân ngươi, qua một thời gian nữa ta sẽ đưa bà ta đi nơi khác, ngươi chỉ cần đi theo ta thôi là được.” Như vậy chẳng phải là làm con tin sao? Nội tâm Tiên Y bùng lên một ngọn lửa giận, nhưng lại không dám hỏi lại. “Yên tâm, bởi vì nơi ta mang ngươi đi không thích hợp dẫn theo bà ấy. Nương ta cũng thích mẫu thân ngươi, cho nên ta sẽ không làm gì bà ấy, bà ấy chỉ cần thoải mái dưỡng lão thôi.” Cứ như Kim Phong Hoa biết rõ suy nghĩ của Tiên Y, khó được một lần giải thích như vậy. Tiên Y bị đề tài rời khỏi Kim phủ của hắn làm cho suy nghĩ hỗn loạn. “A! Thật là không thú vị…” Kim Phong Hoa không hề có dấu hiệu báo trước nào, ôm chặt Tiên Y phóng người lên, nhảy lên nóc nhà. Sau đó chỉ vào ngũ môn đại viện, trào phúng nói “Thoạt nhìn tráng lệ huy hoàng, thật ra vô cùng xấu xa.” Tiên Y cũng không nói gì giải thích, thật sự thì phần lớn nhà giàu đều là như thế. Mắt Kim Phong Hoa sáng lên, ôm Tiên Y chạy đến phố sau ngũ môn. Tiên Y không dám phản kháng, chỉ có thể ôm cổ Kim Phong Hoa, cảm nhận được từng cơn gió mang theo hơi lạnh trong đêm, phát hiện Kim Phong Hoa hạ xuống cực vững, khinh công phi thân cũng không lay động. Nàng chỉ cảm thấy cảnh đêm như đang lùi về sau, bất giác thân mình lại thấy không khỏe, nàng chậm rãi thả lỏng lại. “Đây là…” Tiên Y không quen thuộc phố sau lắm, nhưng dù gì cũng đã tới. Nơi này là địa phương nơi bọn hạ nhân Kim phủ ở, phần lớn là các hộ gia đình nên không thích hợp ở lại hậu trạch Kim phủ. “Ngươi nhìn đi!” Kim Phong Hoa nhảy xuống nóc nhà, lắc mình vào một con hẻm, đầu phố có một người đi tới, nhìn có chút quen mắt nhưng Tiên Y lại không nghĩ ra là ai. Nhưng người này không quá quen thuộc, Tiên Y nhận ra người lén lút còn lại, cho dù nàng ta dùng khăn trùm đầu chỉ còn nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt và cái trán rộng là thứ Tiên Y thường thấy. “Sao lại là Vũ Song, đã trễ thế này nàng ra đây làm gì?” Tiên Y dựa vào đầu vai Kim Phong Hoa nhỏ giọng nói. Kim Phong Hoa cảm thấy lỗ tai bị một cơn gió nhẹ mơn trớn, hơi hơi ngứa, làm cả người hắn tê dại, bất giác có chút thất thần. Nhưng nhìn biểu tình của Tiên Y hắn liền đoán ra được lòng nàng có nghi vấn, cũng không giải thích mà nói “Ngươi nhìn người bên cạnh người đó, có nhận ra không?” Tiên Y nhìn lại, lắc đầu nói “Ta không hiểu biết nhiều về ngoại nam.” Không biết vì sao Kim Phong Hoa nghe lời này lòng lại vui vẻ, khoé miệng không khỏi mang theo ý cười, mang theo mười phần trêu chọc nói “Thật sự không biết?” Tiên Y vẫn lắc đầu. Kim Phong Hoa không tiếp tục đùa giỡn nữa, chỉ tay phía trước nói “Hắn họ Triệu, rất nhanh sẽ được ra ngoài làm nhị chưởng quỹ.” Lúc này Tiên Y mới phản ứng lại, người này không phải vị hôn phu của nàng sao? Mất công mình gặp người ta hai lần nhưng lại quên sạch người Việt Thính ở đâu cứ bay lung tung, bay lung tung bay lên không trung. Đả đảo, tôi muốn nữ chính vùng lên, đè nam chính xuống, đè hắn xuống đi!!!!!
Editor Thanh Việt Hôm nay quý phủ Kim ngoại lang mua thêm một đám nô tỳ mới, có một số người ký khế ước bán đứt*, một số chỉ ký khế ước cầm cố* làm việc từ 5 năm đến 10 năm. Như vậy, nô tỳ bán đứt đều bị bán từ nơi xa hoặc vùng ngoại ô gần kinh thành tới đây. Loại người này không phải mất tích người nhà không tìm ra mà bị chính người nhà bán cho bọn buôn người, không mong có ngày trở về. Nhưng ký khế ước cầm cố lại khác, chẳng qua nhà những cô nương đó gần đây có chút khó khăn, bán họ có thời hạn để tiết kiệm lương thực trong nhà, người nhà cũng không tính bán họ đi làm kẻ hầu cả đời, chỉ cần chờ hết thời gian làm việc trong khế ước là có thể được thả về đoàn tụ với gia đình. * khế ước bán đứt = tử khế, có hiệu lực đến chếtKhế ước cầm cố = hoạt khế Phần lớn các nhà giàu dùng nô tài bán đứt, cho nên chỉ những nô tài bán đứt mới có thể làm việc trong hậu viện. Nhưng những nô tài đó ngoại trừ được người phía trên tự mình chọn lựa, nếu không trước ba đời rất khó lọt vào mắt xanh của người phía trên, vì chủ tử luôn tin tưởng người tự tay mình đào tạo nuôi dưỡng hơn là nô gia được mua từ ngoài vào. Người tiếp đón nhóm nha hoàn mới hôm nay là đám thô sử ma ma thông thường ma ma làm việc nặng, lúc này đang tiến vào viện để dạy dỗ. Bọn họ hòng nghĩ muốn dạy bảo một số quy củ đơn giản trước khi đám nha đầu đó bước chân vào viện để học quy củ. Làm vậy để các ma ma cấp cao hơn nhìn vào, hơn nữa chỉ cần một hai người trong đám nha hoàn được chọn thì thô sử ma ma nào đã dạy quy củ cho họ sẽ được thưởng lớn. Thế nên bọn họ đều cố gắng để dạy dỗ đám nô tỳ mới. Đầu tiên phải tách nô tỳ hoạt khế và tử khế ra, hai loại này có tương lai khác nhau, đường đi cũng khác. Đa phần nô tỳ cầm cố sẽ được phân làm việc ở ngoại viện để làm nha đầu làm việc nặng. Nhưng nô tỳ bán đứt lại được phân đến vị trí còn trống trong hậu viện. Bắt đầu làm việc luôn không có việc gì nhẹ nhàng tốt đẹp, nhưng được ăn no cũng đã may mắn rồi, nếu thật sự có bản lĩnh hoặc gặp cơ hội thì sẽ có thể được làm việc ở hậu viện của phu nhân hoặc nội viện của các cô nương, đối với bọn họ là một may mắn lớn hiện giờ. Ai cũng muốn đi lên chỗ cao, dù là nô tài thì cũng vậy, tiểu nô tài bị trung nô tài đè nặng ở phía trên, trên trung nô tài còn có đại nô tài, nhưng thăng lên đại nô tài thì vẫn thấp hơn nô tài bên người chủ tử một cái đầu. Đây là quy củ, cũng là hiện thực tàn khốc. Từng thô sử ma ma xoa tay hằm hè, hận không thể lập tức tuyển các nha đầu có tài để lập công, như vậy chẳng những bọn họ có thể làm việc trong nội viện, mà người nhà cũng có thể chuyển từ nơi thô sơ tập trung những người làm nặng nhọc ở phố sau đến nơi ở của các gia nô cấp cao hơn. “Điền ma ma, đây là khế ước của các nha đầu cầm cố, ngươi mang đi trước đi”. Hôm nay Trương ma ma phụ trách ngoại viện, bởi vì bà có quan hệ thân thích ngoằn ngoèo với con dâu của tổng quản từ trước nên bà tiếp nhận việc quản giáo chuyện tốt xấu của các nha đầu ký tử khế trong viện. Mà Điền ma ma không có chỗ dựa gì nên cũng nhịn sự hống hách của Trương ma ma, nhịn cơn tức này xuống, quay lưng trợn mắt lên, đưa một hàng tiểu nha đầu đi qua sân khác. Trương ma ma sắp xếp xong, dương dương tự đắc hất cằm lên, cho đến khi không còn thấy bóng dáng Điền ma ma nữa mới ho khan một tiếng, lạnh mặt nói “Ta là Trương ma ma người sẽ dạy các ngươi quy củ. Các ngươi sẽ ở viện này trong vài ngày, nhớ quản mắt, miệng, tai của các ngươi cho tốt. Việc không nên thấy thì đừng nhìn, không nên biết đừng nghe, càng không được nói bậy. Nếu không sẽ bị đánh chết cũng không ai giải oan cho các ngươi, các ngươi khác nhóm cô nương vừa rồi, người ta sau 5 đến 10 năm đã có người tới bảo lãnh.” Phái Quốc có quy định, phàm là không ký tử khế, chủ nhân cũng chỉ có quan hệ thuê - mướn với nô tài, những người đó không phải là gia nô chân chính, nên nếu mất mạng, cũng sẽ khiến gia chủ vướng phải nhiều phiền toái. Quả nhiên nghe xong lời này, không ít nha đầu tái mặt, thậm chí còn có tiếng nức nở truyền đến, mọi người cũng nghe lời cẩn thận hơn. Trương ma ma giáo huấn xong, cảm thấy miệng lưỡi khô đắng liền cắt xén những điều vụn vặn trước sau, chuẩn bị đưa các nha đầu đi nhận phòng, sắp xếp tốt chỗ ở cho bọn họ. Nhưng chưa chờ bà ta quay người lại thấy một ma ma khác đột ngột đứng lên, đi ra cửa. Trương ma ma hoài nghi, cho đến khi bà ta nhìn thấy cô nương ở cửa viện thì lập tức bày ra khuôn mặt nịnh nọt, đầy vui mừng đi đến. Cô nương ngoài viện cùng lắm chỉ khoảng mười tuổi, một thân váy màu hồng cánh sen, nước da trắng trẻo xinh xắn, trên người nàng lại bộc lộ tư thái nhàn nhã, người đeo đầy trang sức bạc, đám người trong viện này không ai có thể sánh được với nàng. “Trương ma ma, Liễu ma ma, hai ngươi đều ở đây à?” Giọng nói mềm mại không xương như bông xốp, mang theo âm thanh ngây thơ đặc trưng của một đứa trẻ, một đôi mắt to đang tràn ngập ý cười, đôi môi phấn hồng hơi nhếch, cả người như đang phát ra ánh sáng rực rỡ. Trương ma ma cướp lời cười nói “Tất nhiên rồi, Tiên Tiên cô nương sao lại tới đây?” Nữ hài kia mím môi đáp “Đại phu nhân hỏi có phải hôm nay sẽ có nha đầu được phân tới không, nương ta liền sai ta làm chân chạy việc, ta cũng không lười biếng được.” “Chao ôi! Sao có thể làm phiền cô nương tự mình tới chứ? Nơi này rất hỗn loạn, cô cô nương chỉ cần phái bừa một người tới là được.” Liễu ma ma khó khăn lắm mới tìm được lúc để chen miệng, bà ta cười đến nỗi các nếp nhăn co rúm vào. Nữ hài hơi lắc hai búi tóc xoắn ốc* trên đầu, chỉ cười không đáp, rồi lại nhìn bọn nha đầu gầy yếu trong viện, trong lòng có tính toán, liền nói “Mấy ngày nay đã làm phiền Trương ma ma tốn nhiều tâm huyết, nương ta nói trong viện đang thiếu người vẩy nước quét sân, đang chờ người được phân công qua đây.” “Được được, ma ma ta bảo đảm có thể sắp xếp ổn thoả chuyện này!” Trương ma ma kín đáo liếc nhìn Liễu ma ma một cái, vội đáp. Nữ hài thấy đã nói xong mọi việc liền cáo từ xoay người ra ngoài. Một thân quần áo và đám trang sức bằng bạc lung linh đầy trên người nàng khắc thật sâu vào đáy mắt của nhóm tiểu nha đầu, không ít người lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen ghét. Có lẽ do thấy mặt Trương ma ma lộ ra nụ cười, cũng có thể do thực sự tò mò không hiểu quy củ nên có người cẩn thận hỏi “Ma ma, đó là cô nương nào trong phủ sao?” Trương ma ma thu hồi lại ý cười, khinh thường nhìn nha đầu đó “Các cô nương trong phủ làm sao có thể bị hạng hạ tiện như các ngươi nhìn thấy. Vị mà các ngươi vừa thấy bình thường ít đặt chân ra khỏi nội viện, tuy rằng không phải là cô nương thân sinh của lão gia, nhưng cũng là quý nhân các ngươi dùng thiên lí mã cũng không đuổi kịp, dù người ta là nô tài cũng nhiều quyền lực hơn các ngươi. Nương của cô nương đó là người luôn hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân, đến cả Đại phu nhân cũng yêu thương người đó. Vừa nãy có nhìn thấy đống bạc sức được nàng đeo trên người không, đều là bạc ròng* cả, dùng thù lao cả đời này của các ngươi mà mua được cũng là phúc khí lớn.” * Bạc ròng, bạc đủ tuổi bạc và vàng thường được thêm kim loại để tạo hình, bạc đủ tuổi giống như vàng đủ tuổi. Loại vàng 9999 mà các bạn hay nghe là loại vàng đủ tuổi, có đến 99,99% là vàng, còn lại là kim loại. Vậy nên bạc đủ tuổi rất đắt. Những nha đầu đó xấu hổ cúi đầu, có người còn vuốt sợi dây cỏ buộc trên bím tóc, nghĩ tới vị cô nương hồi nãy liền trào lên một sự khao khát trong lòng. Không nhiều lời nữa, Trương ma ma tiếp tục hoàn thành công việc bị gián đoạn, mà đi từ ngoại viện vào trong Diêu Tiên Y liền thu lại sự hồn nhiên ngây thơ hồi nãy, bước chân đi nhanh hơn vào nội viện, còn tán gẫu hai câu với ma ma giữ cửa. Nàng liền tiến vào hành lang gấp khúc để đi vào chính phòng. Dọc đường đi gặp không ít nha đầu nương tử, Diêu Tiên Y đều chào hỏi, có thể thấy quan hệ của nàng với mọi người không tồi. Tiên Y còn chưa đến đại môn của chính phòng thì nha đầu canh cửa Tú Châu đã đi lên đón, nhỏ giọng nói “Cuối cùng ngươi cũng về rồi, hồi nãy phu nhân có hỏi vài câu về ngươi.” Tiên Y vội hành lễ với nàng ta, nói “Nương ta bảo ta đến tiền viện nhìn mấy tiểu nha đầu mới tới một cái, không ngờ phu nhân lại tìm ta.” Tú Châu kéo bàn tay nhỏ của Tiên Y, đi tới bậc thang, trong miệng còn oán trách nói “Trần ma ma cũng thật là, việc nhỏ này tuỳ tiện sai một người nào đó đi là được, chúng ta là người thế nào, đám người kia là người như thế nào, đừng làm bẩn mắt chúng ta chứ.” Tiên Y cũng không giải thích, chỉ cười hì hì quấn lấy nàng ta hỏi tâm tình của Đại phu nhân. Khi biết được Đại phu nhân vừa về từ viện của Lão thái thái thì trong lòng đã hiểu rõ. Ở giữa cửa là hai tiểu nha đầu đang đứng hai bên tấm mành cửa, vừa nhìn thấy hai người kia đi tới liền tươi cười chạy nhanh ra vén mành lên. Tú Châu không liếc mắt nhìn hai nha đầu này một cái liền mang Tiên Y đi vào. Tiên Y cúi đầu coi như nhìn việc này nhiều lần đã quen rồi, cũng không có gì đặc biệt. Khác lạ ở chỗ đây là chính phòng của Đại phu nhân, tuy rằng Viên ngoại lang có không ít đồ cổ tranh chữ nhưng lại không hề tráng lệ huy hoàng, chỉ có một bức bình phong ở cửa phòng ngủ. Nó được thêu như bình phong hoa cỏ thông thường được ưa chuộng, nhìn qua không có gì đặc biệt, tấm bình phong cũng không quá lớn nhưng được thêu hình tiên nữ hái hoa sen, nàng có tư dung đẹp đẽ nhu hoà, bàn tay trắng và làn váy xanh. Dưới chân nàng là một bông sen đang nở rộ, bốn phía như phảng phất tiên khí nhàn nhạt. Nghe nói đây là của hồi môn của Đại phu nhân khi xưa được trong cung ban thưởng, do sư phó có tay nghề tốt nhất trong cung làm ra, đây là vật Đại phu nhân yêu thích nhất trong phòng này. Vòng qua tấm bình phong, Tiên Y đi vào phòng khách bên ngoài phòng ngủ, quả nhiên Đại phu nhân đang ngồi trên ghế chủ toạ, mặt không hỉ nộ bình tĩnh uống trà. Còn mẫu thân của Tiên Y - Trần ma ma đang cẩn thận đứng bên cạnh hầu hạ. Đại phu nhân thấy Tiên Y tiến vào, sắc mặt hơi hoà hoãn, tùy ý hỏi “Ngươi vừa đi chơi ở đâu vậy?” Tiên Y bình tĩnh, nghịch ngợm chớp mắt nhưng rất quy củ hành lễ đáp “Hồi phu nhân, nô tỳ vừa tới tiền viện xem các nha đầu mới đến.” Đại phu nhân nghiêng đầu nhìn Trần ma ma đang rũ mắt, hơi trách móc nói “Có thể biết chắc là mẫu thân ngươi bảo ngươi đi, con bé là ai, sao có thể làm người chạy việc như vậy. Có rất nhiều nha hoàn trong viện, sao không sai đi.” Tuy Trần ma ma nghe ra ngữ khí Đại phu nhân không vui nhưng vẫn không hề hoang mang nói “Đã làm phu nhân lo lắng rồi, dù sao con bé cũng chỉ là một nha đầu, không thể vì được phu nhân yêu quý mà tự coi mình là nhất được.” Khi Đại phu nhân nghe được lời này quả nhiên tâm tình tốt hơn nhiều. Bà ta xuất thân có nhiều quy củ, không sợ vì nương của con bé cho chút của hồi môn lại được mình yêu thương mà hống hách. Cho dù nó thật sự là một tiểu nha đầu hiểu chuyện thì vẫn phải phòng ngừa, bà ta không muốn mang tai tiếng gì. Được chủ tử yêu thương là phúc, nhưng ỷ vào cái đó mà khoe khoang không thấy vị trí thật sự của bản thân thì bà ta cũng không có ý định sẽ giữ lại bên người. “Ngươi xem nương ngươi nói lời này thì chính là không thương ngươi, tới đây, phu nhân thương ngươi. Tiên Tiên, nói cho phu nhân biết ở tiền viện ngươi đã thấy cái gì nào?” Đại phu nhân cảm thấy người trong viện mình đều hợp ý mình nên liền ném chuyện không vui ở viện Lão phu nhân ra sau đầu. Khoé miệng Tiên Y cong lên, nàng cong gối, mỉm cười ngọt ngào mang theo sự hồn nhiên của thiếu nữ đi tới. *Búi tóc hình xoắn ốc-Thanh Việt Văn án dịch muốn xoắn não, phần đầu chương một dịch cũng xoắn não. Thức khuya thức hôm đánh máy còn bị đau bụng. Bi đát quá!!!
Duyên Làm Phu Quân Tác giả Tâm Nhị Converter tamquay Nguồn Tàng Thư Viện Tấn Giang VIP2014-07-26 kết thúc Phi V chương tiết tổng điểm vote 566210 tổng số lượng bình luận sách 847 số lượng bookmark hiện tại 2362 văn chương tích phân 30,120,716 Văn án Một cái là một khi xuyên việt; trở thành độc nam phụ kiếp trước giết chết đệ nhất người cơm hộp muội. Một cái là bi phẫn trùng sinh, kiếp trước cùng nam nữ chủ đấu đến kết văn mới không cam tâm tắt thở độc nam phụ. Cơm hộp muội quanh co lòng vòng tìm lương duyên, lại rơi vào độc nam phụ trong cà mèn, độc nam phụ quanh co lòng vòng dục báo thù, lại ngã vào cơm hộp muội trong bình mật. Một đường đi tới, cơm hộp muội phát hiện, như thế nào hảo hảo trạch đấu văn thế nhưng biến thành ngọt sủng chủng điền văn? Văn này giá không, khảo chứng lui tán, nam chủ trùng sinh, không thích đừng vào Nội dung nhãn xuyên việt thời không kiếp trước kiếp này Tìm tòi mấu chốt tự nhân vật chính Diêu Tiên Y, Kim Phong Hoa ┃ phối hợp diễn Kim gia mọi người ┃ cái khác trùng sinh, xuyên việt; đại loạn đấu ◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆ Chương 1 Kim Viên Ngoại Lang quý phủ hôm nay vào một đám mới mua nô tỳ, có một bộ phận là ký tử khế , có một bộ phận còn lại là bán 5 năm đến 10 năm . Nói như vậy, ký tử khế nô tỳ đều là từ xa xa bị nhân phiến đến , mà ký văn khế cầm cố thì là Kinh Giao tới gần trong thôn , tượng ký tử khế loại này , phần lớn trong nhà người không phải tìm không ra , chính là bị trong nhà người cứng rắn bán cho buôn người, đều không trông cậy vào lại có thể trở về, khả ký văn khế cầm cố thì bất đồng, các nàng trong nhà nhiều lắm chính là mấy năm gần đây có chút khó khăn, những này văn khế cầm cố cô nương cũng bất quá là vì tiết kiệm trong nhà đồ ăn, trong nhà người cũng không tính toán đem những này cô nương thật sự bán cùng nhân gia đương một đời nô tài, cho nên còn đều chờ tương lai khế ước đến thời gian, đặt về đi một nhà đoàn tụ. Phần lớn nhà giàu nhân gia, dùng thuận tay là tử khế nô tài, cho nên chỉ có bán tử khế nô tài tài năng vào hậu viện, nhưng như vậy nô tài trừ thượng đầu nhân tự mình lựa chọn , Đệ tam phía trước liền rất khó vào được thượng đầu người thanh nhãn, bởi vì so các nàng còn khiến chủ tử vừa ý có thể tin liền là nhân gia chính mình bồi dưỡng gia sinh con. Mà nay nhi, tới đón đãi những này tiểu nha đầu nhóm , còn lại là trong phủ phổ thông thô sử ma ma, lúc này vừa lúc là tại nhị tiến trong viện phát biểu, nghĩ giáo chút nông cạn quy củ, nhắc lại lưu cho cao hơn đầu ma ma nhìn một cái, chỉ cần bên trong nhân tuyển thượng như vậy một cái hai cái, như vậy những này ở bên ngoài giáo quy cự thô sử ma ma, tự nhiên cũng ít không được tiền thưởng, cho nên các nàng bình thường chỉ bảo đứng lên đều sẽ có chút để bụng.
Tập 1 - [HV] Duyên Làm Phu Quân Ngày cập nhật 10/05/2023 2203 Lượt xem 3499 lượt Trạng thái Hoàn thành Truyện dài 21 tập 132 Chương Nguồn ”Mẹ của ta là Trần ma ma.” Một sớm xuyên qua thành gia sinh con trung quyền nhị đại, nguyên tưởng rằng xuôi gió xuôi nước, không nói ức hiếp nha hoàn, giận tấu gã sai vặt, cũng có thể hỗn cái quản gia nương tử hoặc là chưởng quầy phu nhân, ai biết người hầu trung cũng có đại học vấn, ngoại lai người cạnh tranh thượng cương, bên người người các hoài tâm tư. Nàng mắt lạnh nhìn có người đem trong phủ thiếu gia đương phu quân, có người đem người khác trong phủ thiếu gia đương phu quân, còn có người đem bên ngoài trúc mã đương phu quân, kia nàng phu quân ở nơi nào…… Quảng cáo Đọc Truyện Cho Bạn Chúc Các Bạn Nghe Truyện Vui Vẻ! ^^ Tốc độ 1 Trạng thái Hoàn thành Truyện dài 21 tập 132 Chương Nguồn Ủng hộ Donate cho kênh Quảng cáo Danh sách chương Văn Án Truyện ”Mẹ của ta là Trần ma ma.” Một sớm xuyên qua thành gia sinh con trung quyền nhị đại, nguyên tưởng rằng xuôi gió xuôi nước, không nói ức hiếp nha hoàn, giận tấu gã sai vặt, cũng có thể hỗn cái quản gia nương tử hoặc là chưởng quầy phu nhân, ai biết người hầu trung cũng có đại học vấn, ngoại lai người cạnh tranh thượng cương, bên người người các hoài tâm tư. Nàng mắt lạnh nhìn có người đem trong phủ thiếu gia đương phu quân, có người đem người khác trong phủ thiếu gia đương phu quân, còn có người đem bên ngoài trúc mã đương phu quân, kia nàng phu quân ở nơi nào……
duyên làm phu quân