Cô bạn sưu tập đủ bộ về Holmes, tập truyện Conan và một vài truyện về thám tử khác nữa mà tôi không nhớ tên. Khi ở tầm tuổi này, bất kì cô gái nào cũng chỉ thích phim hàn lãng mạn, nghe nhạc kpop và hâm mộ một anh chàng điển trai hào hoa nào đó.
Khi anh đến tìm Huyền Tịnh đại sư, cầu xin ngài nhận lấy mình thì ngay cả Huyền Tịnh đại sư cũng đồng ý cho anh quy y, bởi vì khi đó tâm cảnh của anh đã đạt đến trạng thái "Tứ đại giai không". Nhưng hiện tại chỉ vì một động tác nho nhỏ của cô đã đem anh kéo về trần gian bụi bặm. Có lẽ cô thật sự là số kiếp của anh!
Đọc truyện shin cậu bé bút chì tập 7 Đọc truyện shin cậu bé bút chì tập 7 Lê Việt Dũng. Cập nhật: 02/12/2021 TOP 1 Sách - Combo Đồng dao - Thơ - Truyện cho bé học nói (bộ 3 quyển, lẻ tùy chọn) 10. FTB Score . Đến cửa hàng
Những cô gái nhỏ (tựa gốc tiếng Anh: Little Women) là một tiểu thuyết của tác giả người Mỹ Louisa May Alcott ban đầu được xuất bản trong hai tập trong 1868 và 1869. Alcott đã viết cuốn sách trong vài tháng theo yêu cầu của nhà xuất bản. Câu chuyện theo sau cuộc sống của bốn chị em phụ nữ - Meg, Jo, Beth, và Amy
Trang đọc truyện online với nhiều truyện dịch rất hay và đặc sắc, sự đa dạng về thể loại cũng như sự cẩn thận về chọn lọc nội dung sẽ làm bạn hài lòng. Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy.
Những môn học phụ như âm nhạc thường được xem như môn "giải trí", thậm chí "học cho vui". Để truyền cảm hứng cho học sinh, Thu Trang đã lồng ghép với mục tiêu tiết học, đổi mới phương pháp dạy học, từ cách dẫn nhập vào bài đến việc sáng tạo những câu
k8SeJc. Sau khi người cha bị phá sản và qua đời, cô bé Sara Crewe từ chỗ được yêu chiều hết mực ở trường nội trú của cô Minchin, bỗng trở thành đứa trẻ mồ côi phải sống trên gác mái, bị đối xử tàn tệ, ăn chẳng đủ no. Nhưng sự tàn nhẫn của cô Minchin không hề làm Sara thay đổi, cô bé luôn là nàng công chúa nhỏ thông minh và nhân hậu, kiên nghị trong khó khăn. Nhờ tình bạn của Becky, Ermengarde và cả chú chuột Melchisedec, Sara vẫn giữ được niềm tin vào những điều tốt đẹp, và rồi một ngày, phép màu thật sự đã xảy ra với tất khi ra đời, câu chuyện Công chúa nhỏ đậm màu sắc cổ tích, ca ngợi lòng tự trọng, tình yêu thương và lung linh sắc màu tưởng tượng luôn được nhiều thế hệ thiếu nhi yêu sách đã nhiều lần được chuyển thành phim điện ảnh, truyền hình và nhạc kịch.
Có bạn nào thích đọc truyện ngắn thì có thế tạt qua homepage bạn tác giả này, có nhiều chuyện lắm. CÔ GIA SƯ NHỎ BÉ CỦA ANH FULL Một cuộc gặp gỡ tình cờ đem lại những kết quả đáng kinh ngạc...Một câu chuyện tình yêu không có sự hy sinh mù quáng cũng không có tình yêu cuồng dại ngu ngốc...Âm thanh của trái tim hòa chung với vũ điệu tình yêu, dư vị ái ân ngọt ngào...tất cả làm nên hai chữ "Tình Yêu"... Author darkangel_1010 Category Short-Story_ Romance Status Completed. Dài 73 trang, có 1 phần duy nhất
Những vị khách đã về hết, anh đã kí được hợp đồng với Leohnean. Có lẽ một phần công lao là của cô. Phu nhân Yan rất thích cô. Bà thích sự chân thật, đoan chính của cô. Mọi chuyện tưởng như cũng đâu vào đấy. Nhưng anh đâu có ngờ bay Nội Bài. Tám giờ bay từ Mỹ về Hà Nội đáp xuống sân hành khách đi ra từ phòng chờ, mỗi người đều có một sự nôn nóng của riêng mình. Một người phụ nữ mặc chiếc váy xanh, kéo theo chiếc vali nhỏ đang đi về phía cửa ra vào. Ô tô đã chờ sẵn bên năm rồi, Mỹ Anh đã rời xa nơi này 10 năm rồi. Cô trở về đây. Cô sẽ cầu xin anh tha thứ. Sẽ nói cho anh hiểu nỗi khổ của cô. Cô sẽ bù đắp cho anh tất cả những tháng ngày qua. Cô sẽ chăm sóc Phương Ly và anh. Sẽ cùng anh cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Cô sẽ cầu xin anh tha thứ. Cô sẽ cho anh biết cô yêu anh nhiều thế nào. Suốt 10 năm qua, cô chưa từng quên anh. Tất cả những thành công của anh, cô đều biết. Cô vẫn luôn tìm những bài báo, những thông tin về anh. 10 năm trước, cô ra đi, cô sợ cái nghèo đói của quê hương mình. Cô đau đớn biết bao khi phải bỏ lại đứa con thơ. Cô mong con bé hiểu và tha thứ cho mình. Cô sang Mỹ, làm đủ việc để nuôi thân. Cố gắng lấy lòng ông chủ. Bây giờ, cô là trợ lý cao cấp của tập đoàn Bombay. Tất cả những gì cô cố gắng đã được đền đáp. Cô cũng hiểu anh thành công. Cô vui mừng cho sự thành công của anh. Giờ đây, cô đang trở về, trở về bên anh, tin chắc anh sẽ tha thứ cho mình, bởi cô tin anh vẫn yêu Anh đứng trước căn biệt thự nguy nga. Ngày trước, cô và anh đã từng ao ước được sống trong ngôi biệt thự như thế này. Cô bấm chuông. Một cô gái ra mở cửa. Có lẽ là cô giúp việc. Nhìn không giống. Cô ta trông học thức. Khá xinh Chị tìm ai ạ?- Linh e dè hỏi khi thấy người phụ nữ lạ tìm ông Nguyễn Hoàng Bình. Tôi là khách hàng của ông ấy. Ông ấy có nhà chứ?- cô hỏi lại cô gái có. Mời chị vào nhà. Tôi sẽ đi gọi ông từ lúc tới đây, Linh chưa bao giờ thấy bất cứ người phụ nữ nào đến tìm anh. Cô thấy hơi lạ...Có khi nào...cô lắc đầu vì ý nghĩ vớ vẩn của mình. Cô gõ cửa phòng anh. Anh mở cửa. Nhìn anh như không ngủ mấy đêm rồi vậy. Cô thấy trái tim mình nhói đau. -Có chuyện gì vậy?- anh hỏi một người tới tìm anh. Cô ấy nói là khách hàng của hơi mệt. Cô nói với cô ấy là ngày mai tới công ty, tôi sẽ gặp cô ấy ở đó. Nói rằng tôi đang có cuộc họp với đôi tác nước ngoài nên hôm nay không thể tiếp ổn chứ. Có cần tôi lấy thuốc?-Xuống đó tiễn khách rồi lên đây. Mang cho tôi ít thuốc đau anh nói rồi đi vào xuống dưới phòng khách, người phụ nữ vẫn đang đợi. Cô truyền đạt lại những gì anh vừa nói. Người phụ nữ có vẻ thoáng thất vọng trên khuôn mặt nhưng cuối cùng cũng ra về. Cô mở tủ thuốc, lấy mấy viên thuốc đau đầu và mang lên phòng cho anh. Cửa mở hé nên cô tự đẩy cửa bước vào. Anh nằm trên giường, mắt nhắm nghiền. Đây là lần đầu tiên cô vào phòng anh, mọi thứ bày biện rất ngăn nắp và khoa học. Cô đi đến bên của anh cô anh không có động tĩnh gì. Cô để vỉ thuốc và cốc nước lên bàn và toan đi ra ngồi xuống ở đó anh nói khiến cô giật nảy tưởng anh ngủ cô ngồi xuống cạnh giường đỡ anh ngồi dậy. -Đưa thuốc cho hàng của tôi về rồi chứ?-Cô ấy về rồi. Và nói rằng sẽ quay lại vào một hôm nào à? Tiểu Ly vẫn ổn bé vừa đi cùng với bà Năm tới nhà sách. Hôm nay ở đó có buổi đọc ở nhà chỉ có tôi và cô thôi sao?- anh hỏi cô chợt đỏ mặt. Chỉ có anh và cô ở chợt thấy trong lòng vui vui. Ở bên cạnh cô anh thấy bình yên. Anh không phải lo lắng về nhiều cho tôi biết về cô đi. Tôi cá là cô đã biết rất nhiều chuyện về tôi còn tôi thì lại chẳng biết gì về cô có gì đáng nói. Chuyện của tôi có lẽ không khiến anh hứng thú đâu. -Biết đâu đấy. Cô chưa thử thì sao biết. Kể cho tôi nghe về cô đi. Cuộc sống trước kia của cô? Cô không phải một cô gái sinh ra trong hoàn cảnh túng quẫn, bần hàn đúng không?-Sao anh nghĩ thế?-Tôi sinh ra trong cảnh đó, tôi phải biết. Cô không giống người chịu cơ cực từ vậy. Trước đây, cha mẹ tôi rất giàu có. Họ rất yêu thương tôi, tôi cứ thế lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Làm một tiểu thư được cưng chiều, tôi nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Đến năm tôi 10 tuổi, mẹ tôi mất vì căn bệnh nan y, cuộc sống của tôi xáo trộn. Nhưng cũng may tôi còn bố, ông yêu thương và chiều chuộng tôi hết mực. Vì thương tôi không được mẹ chăm sóc, năm tôi 14 tuổi, cha tôi cưới một người phụ nữ, bà ấy có một đứa con gái kém tuổi tôi. Chị em tôi chơi với nhau rất thân thiết. Bà ấy cũng rất yêu chiều tôi. Nhưng tôi có ngờ, sự yêu chiều ấy, thân thiết ấy chỉ là giả dối. Khi tôi đang học đại học năm thứ nhất, bố tôi qua đời. Bà mẹ kế và con gái bà ấy đã lấy toàn bộ tài sản mà bố tôi để lại cho tôi. Kể cả tài sản mẹ để lại cho tôi. Từ một tiểu thư, tôi trở thành kẻ không nhà. Tôi tìm việc làm, nhưng thật khó khăn, vì từ trước tới giờ tôi đâu có phải động chân động tay vào bất cứ việc gì đâu. Thời gian trôi nhanh thật, đến bây giờ đã là tám năm rồi. Tám năm tôi rời xa ngôi nhà đầy ắp nụ cười của cha mẹ sao cô không giành lại tài sản của mình, cô học luật cơ mà?-Tiền bạc chỉ là thứ phù du, nói tôi không cần tiền là nói dối. Nhưng trước khi ra khỏi ngôi nhà đó, họ đã nói với tôi, nếu tôi có ý định giành lại tài sản, họ sẽ đập ngôi biệt thự đó và bán đi mảnh đất ấy, hơn nữa, ngôi nhà ấy bây giờ đang trong tay họ. Tôi thà là một kẻ lang thang còn hơn phải thấy ngôi nhà của cha mẹ mình bị dỡ bỏ. Đó là nơi tôi đã lớn lên. Nơi tôi đã nhìn mẹ lần cuối. Nơi cha đã ôm tôi vào lòng. Nơi tôi đã tưởng mình có một cô em gái thật bây giờ ngôi nhà đó thế nào?-Họ ở đó. Hay cho một nhà nào đó thuê tôi không rõ. Nhưng tôi biết nó vẫn ở ngốc anh cả chúng ta đều như vậy mà. Hy sinh những điều tầm thường để giữ lấy một điều gì đó thiêng liêng cô thấy anh có vẻ Tôi nói nhiều quá rồi. Anh nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài. Nhưng khi cô vừa đứng lên thì anh vội nắm lấy bàn tay cô. Ánh mắt nhìn cô khẩn không cần đi vội vã như vậy. Ở lại đây với tôi một lát không khó khăn đến thế anh đang mệt tôi ngủ rồi hãy ngồi xuống bên giường, anh vẫn nắm chặt bàn tay cô và nhắm mắt. Cô ước gì thời gian có thể dừng lại đây mãi mãi. Chỉ cần anh nắm tay cô, chỉ cần cảm nhận được anh cần cô dù trong giây lát. Cô không muốn rời khỏi căn phòng này. Cô không muốn thức dậy nếu đây chỉ là cơn mơ. Nhưng cô phải đi. Cô phải rời khỏi căn phòng này, rời khỏi anh. Bởi anh đang nằm trước mắt cô, bởi trái tim cô lại gào thét gọi tên anh, bởi lý trí của cô bây giờ cũng đã khuất phục con tim cô. Cô nhẹ rút tay mình ra khỏi tay anh, rón rén bước ra khỏi phòng để không khiến anh thức tối rồi, anh không ngờ mình đã ngủ lâu vậy. Đầu anh đã hết đau, nhưng vẫn thấy mệt. Nhìn quanh căn phòng, vắng tanh, cảm giác cô đơn xâm chiếm anh. Cô đi rồi. Anh biết cô đã đi. Anh chưa ngủ, cô không muốn ở cạnh anh. Âm thanh cánh cửa khép lại khô khốc. Cô đã kể anh nghe về cô, nỗi thương cảm trào lên trong anh, anh muốn ôm cô vào lòng, muốn vỗ về cô, muốn che chở thân hình mảnh mai của cô. Anh bước xuống giường, đang định mở cửa thì có người đã mở giúp anh. Cô bước vào, trên tay mang một tô cháo. Mỉm cười nhìn dậy rồi! Bà Năm mới nấu cháo cho anh. Anh mau ăn đi. Từ sáng tới giờ anh đâu có ăn cô anh đón lấy tô cháo từ tay cô mang vào phòng, chắc mẩm là cô sẽ đi. Nhưng chưa đi?-Tôi đợi anh ăn xong rồi mang bát xuống luôn. Anh ăn nhanh đi không nguội. -Thôi để tôi bón cho. Anh ăn như thế thì đến bao giờ cô ngứa mắt khi thấy anh cứ ngần ngừ không chịu cần nghe anh nói, cô giật lấy cái thìa trên tay anh và bưng tôi cháo lên. Múc từng thìa cháo ấn vào môi anh, mặc cho anh lắc đầu quầy quậy. Cuối cùng cũng xong, cô mang tô cháo ra khỏi phòng lát sau quay lại. Trên tay cầm một đống thuốc. Bắt anh uống. Cô lại đi ra khỏi phòng. Lát sau lại quay lại với một chiếc khăn ấm để lau mặt cho anh. Đến lúc này thì anh không thể chịu nổi nữa, cứ nhìn cô ra ra vào vào khiến anh chóng cả mặt, hơn nữa, anh không muốn nhìn cô bước ra khỏi căn phòng được rồi, tôi đâu có phải trẻ anh nói khi cô định lau mặt cho Tôi tự làm được Anh tự lau mặt rồi đưa lại chiếc khăn cho nghỉ cô cầm chiếc khăn và đứng lên. Anh kéo cô ngồi em đấy, từ nãy tới giờ em ra ra vào vào làm tôi chóng hết cả mặt. Em ngồi im một chỗ được không?-Nhưng tôi phải đi cất cái khăn...-Bỏ đấy anh gầm gừ trong cổ họng, bực đành nghe lời anh, để chiếc khăn xuống cái có hận mẹ kế của mình không?- anh bất chợt đầu thì có, bây giờ thì ư? Tại sao? Chẳng phải họ đã đuổi em ra khỏi đã đuổi tôi ra khỏi nhà nhưng hận họ thì tôi được gì. Cứ hận thù mãi cũng chẳng khiến mọi việc trở lại như cũ. Hơn nữa hận họ chỉ khiến tôi không thoải mái còn họ có mất gì đâu. Tôi sống tiếp cuộc sống của mình, sống một cuộc sống thoải mái, tự do, một cuộc sống mà cha mẹ tôi muốn tôi thật kì anh nhìn thẳng vào mắt cô khiến cô bối Bạn tôi cũng nói vậy. Cô ấy từng hét vào mặt tôi và nói tôi bị của em. Bạn thân?-Từ hồi chúng tôi còn nhỏ. Đã hai năm rồi chúng tôi không gặp sao? Cô ấy đi đâu ấy sang Pháp cùng với chồng. Chúng tôi không gặp nhau suốt hai năm nay. Thỉnh thoảng cô ấy có gửi mail cho ấy có biết em tới đây?-Có. Tôi đã gửi mail cho cô ấy. Anh không phiền nếu tôi cho cô ấy địa chỉ. Tôi không muốn cô ấy lo lắng cho mình nhiên là anh đưa tay vén một sợi tóc vương trên má mắt anh chiếu vào cô, như thôi miên cô. Ngay giây phút này, cô thấy trái tim mình ngừng đập. Cô có cảm giác như anh yêu cô tha thiết - hay chí ít thì cô muốn dối mình để có được niềm hạnh phúc ấy một lần. Trong tíc tắc, môi anh gần hơn, gần hơn nữa...và anh đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên môi cô. Nụ hôn đầu tiên của cô bị anh ướק mất, cô không có gì hối tiếc. Nụ hôn ngọt ngào khiến máu trong tĩnh mạch cô sôi lên. Cô dè dặt đặt tay lên иgự¢ anh, anh vòng tay ôm chặt lấy eo cô. Cô để mặc mình trong vị ngọt của đôi môi anh. Buông thả mình trong cảm giác bay bổng hạnh được...không thể như thế này. Mọi chuyện không thể diễn ra theo cách này. Em phải quên anh, em không thể. Anh không yêu em...Không yêu em. Cô đẩy anh ra, thở hổn hển vì nụ hôn của xin cô nói rồi chạy ra khỏi tiệt...Anh tự nguyền rủa bản thân mình. Anh không kiềm chế được ham muốn mãnh liệt đó. Anh không thể ngăn mình khi cô ngồi bên anh, hương thơm của cô quấn lấy anh. Và cuối cùng, anh đã hành động theo bản năng, để trái tim lấn át lý trí. Cô ngọt ngào, mạnh mẽ nhưng cũng thật yếu đuối. Anh muốn che chở cho cô, muốn bảo vệ cô. Đôi môi cô, anh đã muốn ngấu nghiến nó kể từ giây phút anh nhìn thấy cô. Chỉ có điều, anh không muốn cô như cách anh muốn những người đàn bà khác. Với cô, anh không có cảm giác hận thù, anh không muốn ai phải trả giá khi anh bên cạnh cô. Bao năm qua, anh đã hận người phụ nữ ấy, vì cô ta, anh đã căm ghét tất cả những người phụ nữ trên đời này. Anh coi những người phụ nữ đó chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu trên giường, dù họ có đẹp đẽ đến đâu thì với anh, họ chỉ là kẻ phản bội. Nhưng cô thì khác, cô chân thật và bao dung. Cô không hận cả người đã đuổi cô ra khỏi nhà và khiến cô tay trắng. Cô quá ngây thơ và nhỏ bé, anh muốn được bảo vệ cô. Thật lòng. Anh muốn được làm điều đó cho cô. Anh muốn cô được hạnh phúc, muốn cô cười thật nhiều. Người cô là yêu ai? Người cô yêu... ૮ɦếƭ tiệt, hắn là sẽ kẻ hạnh phúc nhất trên đời trở lại công ty. Một đống việc ngổn ngang cần giải quyết không cho phép anh ở nhà thêm nữa. Tạm thời gác cô sang một bên. Anh phải tập trung vào công thư kí gõ cửa nói có một vị khách muốn gặp anh. Anh nhớ lại người hôm qua tới nhà mình. Khách hàng của anh ư? Anh không bao giờ tiếp khách hàng ở nhà cả. Tất cả các đối tác của anh đều biết điều đó. Có tiếng gõ cửa. Anh bước ra mở cửa mà không biết rằng đằng sau cánh cửa đó, cuộc sống của anh sẽ bị xáo trộn. Người phụ nữ đứng trước mặt khiến anh sửng sốt, kinh ngạc và giận khó khăn lắm mới thốt nên Cô làm gì ở đây?-Hoàng Mỹ Anh Em đã trở trở về thì có ích gì. Chẳng phải cô đã bỏ bố con tôi đi đó sao? Chẳng phải cô không chịu được cảnh nghèo khổ, bệnh tật của Tiểu phải thế đâu. Em xin anh Hoàng Bình. Tất cả chỉ vì túng quẫn quá. Cùng đường em mới nghĩ đến việc ra đi. Em chưa bao giờ muốn bỏ rơi anh và con. Em chỉ muốn tìm được một công việc thích hợp để có thể khiến cuộc sống khá hơn thôi. Hoàng Mỹ Anh níu tay gọi tên tôi. Tôi hận cô. Tôi ghê tởm cách cô gọi tên tôi. Đi ra khỏi đây. Đây là công ty tôi. Hãy bước ra khỏi anh nói rồi đến bên chiếc điện thoại gọi cô thư cô thư kí tới sau vài cô này ra ngoài cho cô thư kí nói rồi quay lại phía Mời nỡ đối xử với em vậy sao?- Mỹ Anh nước mắt giàn để tôi phải gọi bảo vệ. Tiễn cô thư kí lập tức làm theo bởi vì chưa bao giờ cô thấy anh giận đến thế. Dù anh là người lạnh lùng nhưng chưa bao giờ anh nổi nóng hay to tiếng đến mức Anh gạt nước mắt bước ra khỏi công ty anh. Cô không ngờ anh lại đối xử với cô như vậy. Trước kia, anh chưa bao giờ như vậy. Ánh mắt anh sắc lạnh như ngàn mũi dao cứa vào trái tim về nhà, anh không muốn ở lại công ty thêm một phút giây nào nữa, cuộc chạm chán không mấy vui vẻ khiến anh cũng không vui. Anh bảo cô thư kí gửi mail cho anh. Bà Năm đang dưới bếp ngạc nhiên khi thấy anh cậu lại về giờ này?-Tôi muốn nghỉ sớm. Tiểu Ly và cô Linh đâu rồi?- anh cô cháu đang ở trên phòng. Tiểu Ly vẫn đang học sao? Tôi quên mất. Thôi, tôi về phòng chợt lo sợ. Hôm qua, Mỹ Anh đã tới đây, anh lo sợ, cô đã gặp Mỹ Anh. Cô có biết Mỹ Anh? Không. Hai người họ chưa bao giờ gặp nhau mà, anh tự cười chính mình. Nhưng anh vẫn lo sợ, nếu cô gặp lại Mỹ Anh, anh lo cho cô, anh tự cười mình nghĩ vẩn vơ nhưng rồi lại cảm thấy một cuộc chiến sắp nổ ra. Mọi chuyện cứ phức tạp lên vậy chứ? Càng nghĩ anh càng thấy giận? Làm sao cô ta dám vác mặt đến xin anh tha thứ sau tất cả những gì cô ta đã làm, đã gây ra cho anh? Cái bộ mặt trơ trẽn của cô ta khiến anh thấy ghê tởm? Anh sang phòng Tiểu Ly, cô đang dạy học cho con bé. Anh gõ cửa. Từ tối hôm qua anh đã không gặp cô cho đến bây không làm phiền chứ?- anh chào Tiểu Ly ngó ra từ sau lưng nay Tiểu Ly học tốt chứ? cô trả lời. Giọng nói của cô lạnh lùng khiến anh rùng cho Tiểu Ly nghỉ sớm được chứ. Tôi có chuyện muốn nói với cô. Tôi đợi cô trong anh nói và đi ra nay chúng ta đành nghỉ sớm vậy? Em nhớ đọc lại bài hôm nay cô vuốt tóc Tiểu Ly trìu Hình như cha em lại đang nổi giận rồi?- cô bé nói sao đâu. Cha không giận em đâu. Chị phải đi gặp cha em bước vào phòng. Anh đang đứng quay lưng lại phía cô, nhìn ra bên ngoài. Anh thật cao lớn, như bóng cây cổ muốn tìm cô cất tiếng nói khiến anh quay anh lại gần cô. Cô lùi lại nhìn anh đề phòng. Cô không muốn đề phòng anh, không chút nào, nhưng cô phải tự bảo vệ mình... khỏi chuyện gì vậy?- cô lỗi em. Chuyện hôm qua, tôi xin anh dừng lại ở vị trí gần đó, tôi quên rồi. Dẫu sao hôm qua anh cũng bị ốm, không tỉnh em là vì ốm nên đầu óc tôi không bình phải. Không tỉnh táo chứ không phải không bình nhau cả anh chỉ định nói chuyện đó thì tôi xin cô toan đi khỏi phòng nhưng anh lôi cô môi mình lên môi cô, anh quên đi mọi chuyện xung quanh. Mặc cho cô vùng vẫy, mặc cho cô muốn thoát khỏi đây, anh giữ chặt cô trong vòng tay mình. Rồi sự kháng cự trong cô cũng yếu dần, rồi vỡ nát. Cô hiểu mình không thể chống lại anh, không thể cưỡng lại đôi môi anh. Hôm qua, cô cố chạy thật nhanh về phòng, cảm thấy không đứng vững trên đôi chân của mình nữa. Cô thôi không vùng vẫy, để yên cho anh môi anh xâm chiếm môi mình. Anh ghì chặt lấy cô, sung sướng tận hưởng chiến thắng của tiếng gõ cửa đúng lúc lại phá hỏng giây phút ngọt ngào của hai người. Anh gầm gừ trong cổ họng bực bội rồi đành miễn cưỡng buông cô ra. Anh giật cửa cho bõ tức. Tiểu Ly- may quá- anh nghĩ, suýt nữa thì anh đã nguyền rủa kẻ cản gái, có chuyện gì vậy?- anh nhẹ nhàng chị Linh lại cho con. Cha gọi chị ấy sang làm gì mà lâu cô bé dứt được. Cha đang có chuyện cần nói với chị Linh của con. Không thể trả chị ấy cho con bây giờ anh đáp lại một cách nghiêm nghị. Anh không muốn để cô đi bây giờ, chưa phải lúc. Tốt nhất con bé nên chờ đợi- anh nghĩ được. Con muốn chị ấy cô bé dậm chân phụng bên trong, cô cố nén cười khi nghe hai cha con nói chuyện với nhau. Tiểu Ly thật đáo để, hơn nữa, con bé đã quen được chiều chuộng, nếu không nghe lời nó thì thật khổ. Hơn nữa, căn bệnh của Tiểu Ly không cho phép con bé bị sốc hay giận cha lại giành với con?- cô bé nói vòng tay ôm lấy cổ Con biết cha thương con nhất mà. Gọi chị Linh cho con rồi, được rồi. Cha sẽ trả lại chị Linh cho con. Chờ đấy nhóc con. Con về phòng của con trước đi- anh nói rồi đi vào lẽ tôi nên sang với con cô nói, vẫn cố không đã hứa với con bé rồi cô bước đi nhưng anh đứng chắn trước sẽ quay lại đây chứ?- anh cô nhìn anh bối xem con bé cần gì rồi quay lại anh ra anh phải tránh ra cho tôi đi miễn cưỡng đứng sang một bên. Nghe tiếng bước chân của cô đi xa khỏi căn phòng. Anh ngồi phịch xuống giường thở dài. Anh thấy cả người nóng ran lên. Lâu lắm rồi anh không có cảm giác này...là gì nhỉ? Hạnh phúc chăng? Có phải anh đang hạnh phúc. Và trên môi anh bất chợt nở một nụ cười. Anh muốn cô ở bên được có cô trong vòng tay anh. Cô đã cho anh thấy những điều khác lạ ở một người phụ nữ. Cô mang lại cho anh cảm giác muốn được yêu thương. Phải. Anh đã yêu cô mất rồi. Hai nụ hôn và anh nhận ra mình yêu cô, nghe có vẻ hơi nực ai mà biết được số phận chứ. Biết bao lần anh nhìn cô đứng lặng lẽ ngắm nhìn những hạt mưa hoặc những bông hoa cẩm chướng. Biết bao lần anh nhìn cô mỉm cười với Tiểu Ly. Những lúc như thế, anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, đặt một nụ hôn lên đôi môi bướng bỉnh của cô. Anh khao khát được có cô trong vòng tay biết bao nhưng bấy lâu nay, anh luôn cố gắng gạt đi cái cảm giác đó, ước muốn thù hận của anh đã khiến anh cố tình gạt bỏ hạnh phúc. Hôm nay, khi nhìn thấy Mỹ Anh đứng trước cánh cửa phòng anh. Anh mới cảm thấy lo sợ, một nỗi lo vu vơ, nhưng anh vẫn sợ. Anh hiểu Mỹ Anh, cô ta là con người nhẫn tâm và toan tính. Anh nhận ra con người thật của cô ta khi cô ta bỏ cô, dù cô có mạnh mẽ và kiên cường đến đâu thì cô cũng vẫn chỉ là một chú cừu non, một bông hồng thủy tinh mong manh nhưng lại có sức mạnh ghê gớm, cô đã nắm trong tay trái tim anh mất tiệt thật đấy! Quỷ tha ma bắt cô đi, ai bảo cô tự dưng bước vào cuộc sống của anh, làm mọi chuyện rối tung lên rồi. Anh chợt nhớ đến lần nói chuyện của hai người hôm trước, cô đã nói rằng cô yêu một người. Trước hết, anh phải tìm hiểu về gã đó thấy tức cười, bao năm qua anh hận những người phụ nữ xung quanh anh, cho họ chỉ là cỏ rác, kẻ mưu mô lợi dụng, bây giờ anh lại đang lo sợ vì đánh mất một người phụ nữ. Một cô gái bình thường, một cô gia sư nhỏ bé không có gì đặc biệt lại có thể lay động trái tim tưởng như đã ૮ɦếƭ của Ly gọi cô sang phòng nó có chuyện gì vậy? Anh bắt đầu thấy bực bội khi mãi không thấy cô quay lại. Anh đứng dậy, đi đi lại trong phòng, hết nhìn về phía cửa ra vào lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù có mang lòng thù hận đến đâu con người ta cũng không thể nào thoát khỏi ma lực của tình yêu, của trái tim. Anh toan ra mở cửa thì cánh cửa đã bật mở. Cô bước vào, và bắt gặp ánh nhìn lộ liễu của chuyện gì với Tiểu Ly thế?- anh bé muốn tôi giúp nó với trò đố chữ trên mạng đến vậy sao?- anh cật bé cần tôi ở đó, anh không cần phải chất vấn cô bực bội quay đi, tránh ánh nhìn của anh. Lẽ ra cô đã có thể quên được, nhưng nụ hôn của anh, sự động chạm của anh lại khơi dậy những tình cảm, những khao khát trong chỉ có con bé cần anh tiến gần cô. Cô lùi lại, cố giữ một khoảng cách với tường sau lưng đã phản bội lại cô. Không cho cô bước tiếp nữa. Cô đứng chôn chân một sợ tôi? cô lạnh lùng tại sao không nhìn thẳng vào mắt tôi. Tại sao em giữ khoảng cách với tôi?- anh chống tay lên bức tường sau lưng cho tôi biết về người đó- người em yêu. Tôi muốn biết về người có ai cả. Tôi không yêu ai cô lạnh lùng đáp. Cô không muốn lộ ra rằng mình đang nói dối, nhưng làm sao có thể nói với anh rằng người đó là nói dối. Chính em đã nói với tôi rằng em có yêu một người. Hôm nọ, lúc chúng ta nói chuyện với nhau. Chính em đã nói cô đã quên mất. Đứng trước anh, cô không thể suy nghĩ thấu đáo được bất cứ chuyện với tôi về người sao anh lại muốn biết? Và tại sao tôi lại phải nói với anh chứ?- cô đẩy anh mò chút anh đáp tỉnh bơ nhưng kì thực trong lòng anh đang có ấy là người đàn ông đầu tiên tôi tiên và mãi mãi?- anh bất chợt hỏi, một cách vô lẽ sẽ như vậy... hoặc có lẽ sẽ như vậy...cô sẽ yêu anh mãi mãi. Trái tim cô sẽ luôn hướng về anh, chỉ hướng về có biết tim tôi đau nhói? Em có biết tôi đang gục ngã? Anh đã quen bị người khác bỏ rơi. Anh cứ tưởng mình đã miễn dịch với những đau khổ. Nhưng không, tim anh sao lại đau thế này? Tôi có chút ý nghĩa gì với em không? Môi anh nhếch lên thành một nụ cười cay đắng, dĩ nhiên anh không dại để cô nhìn thấy. Anh vừa mới tìm lại được con người thật của mình. Anh vừa mới khiến trái tim mình thôi băng giá. Anh vừa mới nhìn cuộc đời bằng con mắt ít cay ta thật hạnh anh Anh ấy không yêu tôi. Anh ấy yêu người khác cô nói giọng đầy chua xót và cay xin lỗi. Lẽ ra không nên gã ૮ɦếƭ tiệt đó không biết mình vừa để mất điều ra ngoài được chưa?- cô không muốn ở bên cạnh tôi đến vậy sao?... Thôi được rồi. Em cứ đi ra ngoài cánh cửa đóng lại khô khốc trong không gian xung quanh. Nhìn mặt anh bây giờ thật đáng sợ, đầy vẻ ૮ɦếƭ chóc. Anh đấm thật mạnh vào bức tường, sức mạnh của anh không khiến bức tường suy chuyển mà ngược lại, tay anh chảy máu.
Menu HomeAbout Cô gia sư bé nhỏ của anh Truyện Cô gia sư bé nhỏ của anh Tác giả chưa rõ Tình trạng hoàn thành Post by Linh đứng trước một cánh cổng to lớn màu xanh lá cây của căn biệt thự, trên tay cầm một tờ báo nhỏ, ngập ngừng tới nhấn chuông. Như mọi lần, Linh cũng chẳng hy v… Post navigation
Trọn Bộ tiểu thuyết truyện ngôn tình Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh. Trong một lần tình cờ gặp gỡ khi đi xin làm gia sư, cô gái nhỏ đã có một tình yêu rất nhẹ nhàng, sâu lắng, không có những sự cuồng dại bồng bột mà nhiều người gặp phải. Bạn sẽ có một định nghĩa khác về tình yêu sau khi nghe câu chuyện này. Lưu ý Bạn có thể vừa nghe vừa bình luận đánh giá truyện mà không làm gián đoạn âm thanh Hiện chưa đánh giá cho truyện này, hãy là người đầu tiên đánh giá truyện
đọc truyện cô gia sư bé nhỏ của anh